Lịch sử A-level

A-level được giới thiệu vào năm 1951 như một chứng chỉ chuẩn hóa cho lớp tuổi sau 18, thay thế Higher School Certificate. Quá trình khảo thí của A-level được dựa trên lựa chọn môn tùy theo khả năng và sự yêu thích của mỗi cá nhân. Điều này kích thích sự phân hóa và mức độ chuyên sâu trong ba đến bốn môn. A-level ban đầu được đánh giá qua ba mức: Ưu, Bình hoặc Liệt (mặc dù thí sinh được biết điểm của mình, làm tròn đến 5% gần nhất), và các thí sinh đạt điểm Ưu có lựa chọn tham dự thêm kì thi Scholarship Level ở những môn đã chọn để được cung cấp một trong bốn trăm học bổng quốc gia. Scholarship Level được thay thế bởi S-level vào năm 1963.

Với sự gia tăng về số lượng thí sinh tham dự kì thi A-level đòi hỏi phải có sự phân hóa sâu rộng hơn về trình độ của thí sinh. Vì vậy, thang điểm chính thức được đưa vào sử dụng và từ 1963 đến 1986, điểm số của thí sinh được dựa trên nguyên tắc thống kê:

ĐiểmABCDEOLiệt
Phân bố10%15%10%15%20%20%10%

Điểm O tương đương với điểm đạt GCE Ordinary Level, chỉ thị khả năng tương đương với điểm C của Ordinary Level.